Sách đề cử

Sắc xanh còn mãi
Otsuichi

Trong những tác phẩm thuộc “mặt tối” của Otsuichi, “Sắc xanh còn mãi” gây rùng mình không vì bạo lực hay máu me, mà bởi một điều quen thuộc hơn nhiều: sự thờ ơ khoác lên bộ dạng bình thường. Một lớp học tiểu học, một người thầy được xem là tận tâm, và một cậu bé hiền lành bị đẩy vào vai “vật tế thần” để duy trì trật tự. Từ những mảnh ghép tưởng chừng vô hại ấy, Otsuichi tạo nên nỗi kinh hoàng lặng lẽ, được ông mổ xẻ bằng giọng văn sắc lạnh như lưỡi dao.

Nhân vật trung tâm, Masao, chỉ mong được hòa vào đám bạn và sống yên ổn đến cuối năm. Thế nhưng một hiểu lầm nhỏ khiến cậu lọt vào mắt thầy Haneda – người được tung hô bên ngoài lớp học nhưng khi đứng trước học trò lại dùng mỉa mai, chỉ trích và đổ lỗi để khẳng định quyền lực. Không ai đánh Masao. Không ai chặn đường bắt nạt. Nhưng mỗi ngày, những lời trách nhẹ như gió độc, ánh mắt né tránh của bạn bè, những lần bị “lôi ra làm ví dụ” đã bào mòn cậu đến mức cậu quên mất mình từng là một đứa trẻ bình thường.

Giữa tuyệt vọng, “Ao” xuất hiện – cậu bé mang màu xanh lạ lẫm, cơ thể biến dạng và những vết thương không kịp liền da. Chỉ mình Masao nhìn thấy Ao. Dần dần, sự hiện diện của cậu bé ấy quấn lấy những cảm xúc bị dồn nén của Masao: giận dữ, tủi thân, khao khát được gọi tên và cả ý nghĩ muốn biến mất cho nhẹ. Otsuichi không giấu ẩn ý: Ao vừa là điểm tựa duy nhất Masao có, vừa là bóng tối đang lớn dần trong tâm trí cậu.

Nỗi đau của câu chuyện không nằm ở sự tàn nhẫn của thầy giáo, mà ở sự im lặng của cả lớp. Không đứa trẻ nào muốn làm hại Masao, nhưng tất cả đều sợ bị kéo vào rắc rối. Thế là mọi ánh nhìn đều tránh đi, và sự quay lưng ấy mới là nhát dao khiến Masao nghẹt thở. Otsuichi viết rất khẽ, nhưng người đọc dễ dàng cảm nhận: đây không chỉ là bi kịch của Masao, mà còn của bất kỳ ai từng bị đẩy ra rìa và chờ một bàn tay kéo mình khỏi vực sâu.

Cao trào truyện đến khi Ao thôi thúc Masao trả thù – khoảnh khắc tác giả đặt đứa trẻ vào lựa chọn không ai đáng phải gánh: trở thành kẻ hắc ám, hay tiếp tục sống với thương tổn nhưng không để chúng dẫn lối. Quyết định của Masao không rực rỡ như một hành động “anh hùng”, song lại đẹp theo cách lặng lẽ: cậu từ chối đánh đổi bản thân chỉ để đáp lại tăm tối.

Otsuichi cũng không phủ lên cuộc đời Masao một cái kết màu hồng. Mọi chuyện không tự nhiên tốt hơn, vết thương không biến mất chỉ vì cậu đã chọn lối đúng. Thế nhưng, Masao gặp được một người lớn đủ tinh tế để dừng lại, lắng nghe, và nói với cậu vài lời đủ ấm để kéo cậu về phía sáng. Stự hiện diện ấy đôi khi đã đủ để cứu một linh hồn đang chới với.

Khi gấp lại “Sắc xanh còn mãi”, ta vẫn thấy màu xanh ấy lẩn quất trong tâm tưởng. Nó là màu của tuyệt vọng, của nỗi cô đơn suýt giết chết một đứa trẻ. Nhưng nó cũng là màu của sự sống – mong manh, phai nhạt, song vẫn âm ỉ – chỉ cần ai đó khẽ gọi tên. Và có lẽ, đó chính là điều khiến cuốn sách này day dứt đến vậy: Otsuichi nhắc chúng ta rằng đôi khi, để cứu một linh hồn đang “sắp chết nhưng vẫn buộc phải sống”, chỉ cần duy nhất một người dám bước đến và phá vỡ im lặng.

Đăng ký email cập nhật

TRUNG TÂM GIAO LƯU VĂN HÓA NHẬT BẢN TẠI VIỆT NAM

27 Quang Trung, phường Cửa Nam, TP. Hà Nội

jpfhanoi@jpf.go.jp

+84(0)24 3944 7419

+84(0)24 3944 7418

  • Fb
  • ytpf

Văn phòng

Giờ mở cửa: 08:30 - 12:00/13:30-17:30 từ Thứ Hai đến Thứ Sáu
Đóng cửa: Các ngày thứ Bảy, Chủ Nhật và các ngày lễ

Thư Viện

Giờ mở cửa: 09:30 - 18:00 (Không nghỉ trưa) từ Thứ Ba đến Thứ Bảy
Đóng cửa: Các ngày Chủ Nhật, thứ Hai và các ngày lễ