Quái vật trong đêm
Sumino Yoru

“Quái vật trong đêm” – Khi bóng tối trở thành tiếng nói của cô đơn
“Quái vật trong đêm” là một trong những tác phẩm đặc sắc nhất của Sumino Yoru, bởi nó không chỉ kể về tuổi trẻ bị bóng tối nuốt chửng, mà còn cho thấy cách con người tìm lại mình trong chính nỗi sợ ấy. Vẫn là giọng văn dịu dàng nhưng thấm thía quen thuộc, Sumino dẫn người đọc đi vào thế giới của Adachi – cậu học sinh ban ngày cố gắng sống “an toàn”, còn ban đêm lại biến thành một “quái vật” với hình hài kỳ quặc, buộc cậu phải đối diện với phần bản ngã mà bấy lâu nay cố lảng tránh.
Trong hình dạng quái vật, Adachi vô tình gặp Yano Satsuki – cô bạn cùng lớp luôn bị cô lập và bắt nạt. Ban ngày, cậu nhìn thấy nỗi khổ của cô nhưng lại không đủ can đảm lên tiếng; còn ban đêm, giữa hành lang trống vắng và ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, họ lại trở thành hai người có thể lắng nghe nhau. Sự đối lập ấy chính là nhịp đập của cuốn sách: ta dễ làm ngơ trước nỗi đau của người khác trong ánh sáng ban ngày bao nhiêu, thì khi bóng tối buông xuống, ta càng phải đối mặt với sự hèn nhát của chính mình bấy nhiêu.
Điều làm câu chuyện trở nên ám ảnh không phải ở phần “siêu nhiên”, mà ở chỗ Sumino dùng hình ảnh quái vật như một phép ẩn dụ cho những nỗi sợ thầm kín về sự lạc lõng, nỗi xấu hổ, mặc cảm bị ghét bỏ. Adachi ban ngày cố tỏ ra bình thường để hòa lẫn với lớp học, nhưng chính khi mang hình hài kỳ dị nhất, cậu lại thành thật nhất. Sumino rất tinh tế khi để sự thay đổi ấy hiện rõ qua giọng kể, cách xưng hô, và những khoảnh khắc Adachi dừng lại chỉ để thở – như thể từng nhịp thở đều nặng trĩu điều cậu không dám nói.
Yano cũng vậy. Nụ cười gượng gạo của cô, từng cử chỉ lệch pha với đám đông, và sự im lặng đầy miễn cưỡng khiến người đọc vừa khó chịu vừa thương cảm. Cô chọn gánh lấy ánh nhìn khắc nghiệt của cả lớp vì một lý do mà chỉ khi đi hết nửa sau cuốn sách, ta mới hiểu và càng thêm xót xa. Yano không phải “nạn nhân yếu đuối”, mà là một người đang cố đứng vững theo cách của riêng mình. Chính sự mạnh mẽ kỳ lạ ấy đã kéo Adachi thoát khỏi vỏ bọc an toàn mà cậu từng xem như lẽ sống.
Giống những tác phẩm khác của Sumino, “Quái vật trong đêm” không đưa ra chân lý, cũng không cố giảng giải đạo đức. Tác phẩm chỉ nhẹ nhàng phơi bày những điều người trẻ vẫn phải chịu đựng: nỗi cô đơn trong lớp học, sự sợ hãi khi bị đánh giá, và khát khao nhỏ nhoi được ai đó thấy mình – thấy trọn vẹn cả phần sáng lẫn phần tối. Chính sự giản dị đó khiến cuốn sách trở nên chân thật: ai cũng từng có một “quái vật” lầm lũi trong lòng, chỉ là ta không gọi tên nó.
Sau khi đọc xong cuốn sách, thứ đọng lại trong ta không phải là sự u ám, mà là một cảm giác vô cùng ấm áp – cảm giác thấu hiểu. Ta hiểu vì sao Adachi sợ hãi, vì sao Yano mỉm cười như thế, và vì sao đôi khi chỉ có bóng tối mới khiến ta thành thật hơn ánh sáng. Tác phẩm khiến người đọc tin rằng ngay cả những phần méo mó, tổn thương nhất trong ta cũng xứng đáng được nhìn thấy và được ôm lấy. Chính vì thế, “Quái vật trong đêm” không chỉ là câu chuyện về tuổi trẻ bị cô lập, mà còn là lời nhắc rằng: Ngay cả khi mang hình dạng xấu xí nhất, ta vẫn có thể được yêu thương, nếu có ai đó chịu lắng nghe tiếng nói trong bóng tối.